Tháng 6 - Những điều anh không bao giờ biết
Tháng 6 năm 2019,
Đó là lần đầu tiên em gặp anh, anh cách em hai tuổi. Lúc đó em mới chỉ là cô học sinh chuẩn bị kết thúc năm học lớp 10 còn anh đã chuẩn bị thi đại học.
Mắt của anh sáng lắm, anh học cũng rất giỏi, đá bóng cũng rất hay và giọng của anh cũng ấm áp vô cùng.
Hồi đó em ngây thơ nghĩ rằng em sẽ nhanh quên anh thôi rồi cũng chỉ là sự cảm nắng nhất thời. Nhưng em đâu biết được rằng đó lại là “mối tình” làm em thay đổi nhiều đến thế
Tháng 6 năm 2020,
Mùa hè đầu tiên kể từ ngày anh ra trường, cũng là mùa hè đầu tiên em khóc nhiều đến thế...
Những kỉ niệm còn sót lại hóa ra cũng chỉ làm em thêm nhớ anh mà thôi. Em khó chấp nhận được cái việc mỗi sáng đi học không còn được thấy anh trong chiếc áo sơ mi màu trắng, mỗi chiều dưới sân cả không còn bóng dáng của anh đá bóng, em thật sự thật sự đã nhớ anh rất nhiều
Cả năm học lớp 11 của em kết quả không được tốt, tâm trạng cũng vậy mọi thứ với em lúc đó rất tệ. Đây có lẽ là khoảng thời gian mà em như dần biến thành một con người khác vậy anh ạ....
Tháng 6 năm 2021,
Em bây giờ đã là một cô học sinh lớp 12, nhìn chung em khá hơn năm ngoái rất nhiều. Em vẫn viết nhật kí, vẫn nghe ngóng về cuộc sống của anh nhưng khóc ít hơn ngày xưa nhiều anh ạ, vì em biết cách tốt nhất bây giờ là cố gắng ra thủ đô để gặp lại anh và nếu như còn cơ hội thì em sẽ kể với anh rất nhiều điều....
Em ôn thi học sinh giỏi nữa nên đa phần thời gian chỉ là sách vở. Bên cặp luôn dắt thêm máy cái nghe nhạc màu xanh nước biển với chiếc thẻ nhớ cùng danh sách phát dăm ba bài đã tải từ lâu hình như là từ năm anh học lớp 12 thì phải.....
Và rồi sau 2 năm mình không liên lạc. Đột nhiên hôm đó anh nhắn tin cho em đơn giản là dăm câu thăm hỏi, chúc thi tốt...Nhưng anh biết không, em đã rất vui và hạnh phúc vì em nghĩ anh quên em rồi.
Em trượt NV1, đó có lẽ là mùa hè thứ hai kể từ ngày xa anh mà em khóc nhiều đến vậy. Em khóc cho bao nhiều công sức bỏ ra, em khóc cho 12 năm đèn sách đã đi qua, em khóc cho một quãng thời gian dài cố gắng nhưng kết quả lại không được như mong đợi.
Lúc đó em rất mong được anh an ủi, dù là một câu thôi nhưng em nghĩ em sẽ ổn hơn rất nhiều. Nhưng chẳng có gì cả, em và anh từ đó cũng chẳng liên lạc gì nữa......
Em vẫn học một ngôi trường khác ở thủ đô, vẫn mang trong mình nhiều tâm tư phiền muộn. Chỉ có điều em bây giờ đã hết thích anh rồi, không còn khóc như xưa, không hỏi han ai về anh, không còn suốt ngày vào facebook cá nhân của anh nữa. Em bây giờ đã bình yên....
Tháng 6 năm 2023,
Em đã chuẩn bị kết thúc năm nhất đại học, em bây giờ cười nhiều hơn xưa cũng chẳng mơ mộng như ngày nào nữa hoặc có lẽ quan trọng với em bây giờ là còn bao nhiêu tuần nào là kì nghỉ sắp tới, còn bao nhiêu tín nữa sẽ kết thúc năm học. Em biết bản thân phải cố gắng hơn rất nhiều, nỗ lực hơn rất nhiều để có được thành công
Nhiều người hay hỏi em về anh, em cũng cười rồi nói sang chuyện khác, không phải em chưa quên mà đơn giản chỉ là em không muốn kể cho ai nghe về chuyện của mình. Một “mối tình” đơn phương tuy không đến mức long trời lở đất nhưng với em lại sâu sắc đến vô cùng.
Tháng 6 của những năm tiếp theo, anh và em mỗi người sẽ đều có cuộc sống riêng, những mối quan hệ mới, những người mới và hạnh phúc mới. Quyển nhật kí năm nào có lẽ chẳng còn cơ hội để trao cho anh nữa. Nhưng dù thế nào đi chăng não em vẫn muốn cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện và thắp sáng lên cả một mùa hè thanh xuân.....
------------
Cre: Dưa Hấu
Tags:
Viết để trưởng thành