MỘT MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ĐƠN

 MỘT MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ĐƠN

"Một mình" không phải cô đơn, nó không phải bỏ tất cả mọi thứ để trở thành người cô độc. Mà là tập thích ứng với những lúc không có ai ở bên cạnh, mình lặng lẽ, âm thầm làm việc của mình; họ chú tâm, tập trung làm việc của họ.

Trước kia, mình rất khó để làm gì đó một mình. Mình đã lầm nó với cô đơn, đơn độc và đôi khi "tủi thân" một chút. Nhưng khi nhưng mình bắt đầu nhìn xa hơn, nhìn đủ thứ nhìn đôi khi còn trơ mắt ra nhìn mãi một cái cây thì mình thấy "cây vẫn lớn lên và mạnh mẽ qua từng đợt gió lớn dù chỉ đứng mãi một chỗ". 𝐕ậ𝐲 𝐭ạ𝐢 𝐬𝐚𝐨 𝐥à 𝐦ộ𝐭 𝐧𝐠ườ𝐢 𝐜ó đủ 𝐧𝐠ũ 𝐪𝐮𝐚𝐧, đủ 𝐤𝐡ả 𝐧ă𝐧𝐠 "𝐩𝐡𝐢ê𝐮" 𝐤𝐡ắ𝐩 𝐦ọ𝐢 𝐧ơ𝐢 𝐭𝐡ì 𝐥ạ𝐢 𝐬ợ "𝐦ộ𝐭 𝐦ì𝐧𝐡"?

MỘT MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ĐƠN


Mình biết, cuộc sống vẫn phải có những tụ tập, bè bạn vui vẻ. Nhưng để nó làm chủ đạo cho cảm xúc của mình thì chưa hẳn.
Nếu thực sự là một người cô đơn, nó giống như mỳ ăn liền khi cố làm cho bản thân "vui vẻ tạm thời" lên vậy. Nếu cố kéo người khác lại gần chỉ để "rắc" thêm cảm xúc của họ vào cuộc sống của mình, thì cuối cùng khi họ đi mình vẫn là người cô đơn mà thôi. Cố che dấu cảm xúc thật của mình vào một góc, đó là một điều rất rất khó. Thà vậy thì trở nên "một mình" còn hơn. 

Những điều vu vơ mà mình nghĩ nó cũng là một phần làm nên sở thích thích gió, thích cây hay mấy thứ "nhỏ nhỏ" đủ thứ trên đời. Bởi thế nên mình mới đặt cho mình cái tên "A Mây".
A Mây thích mơ, thích đâm chiêu, thích suy nghĩ vớ vẩn, lung tung và thích hát dù hát không hay hê hê.
Có câu nói hay như thế này:

"𝐓𝐫ê𝐧 𝐜𝐨𝐧 đườ𝐧𝐠 đầ𝐲 𝐧ắ𝐧𝐠, 𝐭𝐚 𝐥𝐮ô𝐧 𝐡ố𝐢 𝐡ả 𝐭ì𝐦 𝐜𝐡𝐨 𝐦ì𝐧𝐡 𝐦ộ𝐭 𝐛ó𝐧𝐠 𝐫â𝐦 𝐜𝐡ậ𝐭 𝐡ẹ𝐩 để 𝐧é𝐩 𝐯à𝐨. 𝐓𝐡𝐢ê𝐧 𝐧𝐡𝐢ê𝐧 𝐛ậ𝐧 𝐫ộ𝐧 𝐥ắ𝐦, đâ𝐮 𝐝ư 𝐭𝐡ờ𝐢 𝐠𝐢𝐚𝐧 để 𝐚𝐧 ủ𝐢 𝐧𝐡𝐢ề𝐮 𝐧𝐠à𝐲.."

MỘT MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ĐƠN - MÂY
Chia sẻ:

Post a Comment

Previous Post Next Post

Quảng Cáo

Quảng Cáo Của Google