BẠN LÀ AI TRONG CUỘC ĐỜI MÌNH

http://thanhtu.name.vn
Trên bước đường đi đến thành công, không có dấu chân của kẻ lười biếng. 
Bạn lười trong suy nghĩ và lười trong hành động. Bạn không tập thể dục buổi sáng, bạn lười chạy bộ để có cơ thể khỏe mạnh. Bạn lười suy nghĩ khi gặp phải vấn đề khó khăn, nan giải trong học tập, công việc. Bạn không đọc sách để phát triển bản thân, không rèn luyện các kỹ năng để có được thành công trong cuộc sống, sự nghiệp. Đơn giản bởi vì bạn đang “lười”, đang để bản thân mình tự thả trôi theo dòng đời mà không có điểm tiếp đất, điểm dừng thực tế. 

Cuộc sống cho bạn một cuộc đời của riêng mình nhưng chính bạn đã và đang để cuộc đời đó trôi qua một cách lãng phí, vô nghĩa và tẻ nhạt. Quá khứ bạn có nhiều điều chưa làm được. Mọi thứ trong hiện tại với bạn cũng không hề rõ ràng. Bạn đang sống cuộc sống mà để cho dòng đời tự xô đẩy. Bạn đang “sống hộ” cuộc đời “của người khác”. Bạn đang phó mặc cuộc đời mình cho thượng đế. Bạn vùi mình trong chăn sau giờ lên trường, giờ tan ca, bạn ôm ấp giấc mộng chinh phục thế giới, trở thành game thủ trong những trò chơi điện tử, những ván bài thâu đêm suốt sách. Bạn không biết mệt khi tiệc tùng, nhậu nhẹt với bạn bè hàng ngày, hàng tuần nhưng bạn luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ khi phải học tập, rèn luyện hay thực hành một kỹ năng nào đó, đơn giản chỉ là việc duy trì thói quen đọc sách hay rèn luyện kỹ năng tự học tiếng Anh mỗi ngày. 

Thế nhưng, bạn có hiểu rằng, cuộc vui nào rồi cũng có ngày kết thúc. Có những hành động chỉ là tạm thời, nó diễn ra rồi cũng nhanh chóng qua đi nhưng để lại hậu quả cho bản thân bạn. Bạn ăn chơi, đằm mình vào những trò vô bổ, lãng phí thời gian, tiền bạc, ảnh hưởng đến sức khỏe. Bạn vẫn thường than vãn rằng, bạn không có đủ thời gian để học tiếng Anh, để rèn luyện các kỹ năng cần thiết khác bởi vì bạn có quá nhiều công việc khác để làm. Bạn thắc mắc, trách cứ ông trời, cuộc đời không cho bạn cơ hội để thăng tiến, để giàu có như bao người xung quanh. Bạn cứ kêu hoài bài ca muôn thuở “tại sao tôi cũng là con người, tôi cũng được cha mẹ sinh ra, vậy mà sao số phận họ sướng như vậy, họ may mắn khi có được công việc hàng ngàn đô, sở hữu ngôi nhà hàng chục tỷ, họ thăng tiến trong sự nghiệp như diều gặp gió, trong khi bạn mãi chỉ sống cuộc sống quẩn quanh, mãi chỉ là một nhân viên “quèn” không thăng tiến với đồng lương ít ỏi?”. Bạn đang trách móc cuộc đời, đổ lỗi cho sự thành công của người khác đã kiềm chế cơ hội phát triển của bạn. 

Thế nhưng, bạn có hiểu rằng, khi bạn tự cho mình cái quyền để đứng yên tại chỗ, khi bạn tự thỏa hiệp với chính mình rằng “Giàu có hay nghèo đói đều tại số phận, ông trời” thì bạn đã tự mình tước đi cơ hội mà bạn xứng đáng có được trong cuộc đời. Bạn được cha mẹ sinh ra chứ không phải thượng đế hay ông trời. Bạn là con người thực tế, là tấm gương phản chiếu chính con người bạn chứ không phải ai khác. Vậy tại sao bạn lại đổ lỗi cho người khác khi bạn gặp khó khăn hay thất bại? Họ không có trách nhiệm phải làm hài lòng bạn, phải có trách nhiệm với bạn vì họ cũng có cuộc đời của riêng mình. Vậy nên, bạn không có quyền trách vấn người khác trong khi bạn không có trách nhiệm với cuộc đời mình. Một người mẹ đã dạy con rằng “Con không có quyền bắt người ta phải chịu trách nhiệm với mình trong khi cuộc đời con là của chính con, do con nắm giữ trong tay”. 

Thời gian trôi qua, đường chỉ tay còn có thể mờ đi, vậy nên số phận là gì chứ? Mỗi người đều có thể thay đổi vận mệnh của chính mình cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Vấn đề là do bạn, bạn sẽ tự mình quyết định mỗi suy nghĩ, hành động của mình trong cuộc đời. Thành công hay thất bại phụ thuộc vào thái độ, hành động của bạn. Bạn muốn trở thành người như thế nào trong cuộc đời của bạn là do bạn cam kết và quyết định. Có những người chết ở tuổi 25 nhưng đến 75 tuổi họ mới được chôn cất, lại cũng có những người chết ở tuổi 29 nhưng 30 tuổi, họ được tái sinh lần nữa. Vậy bạn muốn trở thành người như thế nào trong cuộc đời mình. Vẫn là câu hỏi ấy, đơn giản mà sâu sắc. Câu hỏi cho chính cuộc đời bạn mà bạn phải tìm ra “Bạn là ai?”, “Bạn cần làm gì cho cuộc đời của mình?”. 

Post a Comment